Có tín đồ bỏ cuộc đời mà đi như một giấc mộng quên. Có tín đồ bỏ cuộc tình nhưng mà đi như fan đãng trí. Cuối cùng thì lòng yêu thương thương cuộc sống đời thường cũng không lưu giữ đời người. Sau cuối thì tình yêu không duy trì được...
Bạn đang xem: Đã đến lúc nói lời tạm biệt
Có tín đồ bỏ cuộc đời mà đi như một giấc mộng quên. Có tín đồ bỏ cuộc tình nhưng mà đi như bạn đãng trí. Cuối cùng thì lòng yêu thương thương cuộc sống cũng không giữ gìn đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được fan mình yêu...
Em điện thoại tư vấn tất thảy hầu như gì xa xôi, gần gũi đã ngơi nghỉ lại bằng “ngày hôm qua” giúp xem nó không quá tầm tay với mỗi lần muốn lục lọi tìm tìm, cũng chẳng vượt gần nhằm phải chạm tay là mang lại rồi mất công ghi nhớ nhung tương khắc khoải. Hình như, ai ai cũng có phần nhiều ngày ngày hôm qua vừa tiếc nuối nuối vừa buông vứt như thế.
Người ta cũng từng tỏ tình với em bởi một câu quen thuộc rằng, đang yêu em nhiều hơn thế nữa hôm qua và ít hơn ngày mai, giúp thấy tình yêu thương đong đầy theo ngày tháng. Cũng từng rúc rích môi cười khi nghe tới những lời bao gồm cánh, thì vốn dĩ phụ nữ yêu bởi tai.
Phố chảy tầm như mắc cửi với lòng em cũng dùng dằng giăng mắc đa số yêu thương. Người níu tay nhau bước trên tuyến đường như sợ lạc nhau giữa không gian nhỏ hẹp đời thường. Thì yêu, ai mà lại chẳng mặn nồng cho tay rứa vai kề, nhất là lúc đông chùng chình trở về kể nhở.
Có vô số thứ đang thuộc về ngày hôm qua. Ngày ngày qua êm đềm lúc lòng biết xôn xang rung động trước một thằng bạn cùng lớp. Ngày ngày qua được ngồi sau xe người ta để nghe tim mình thổn thức từng nhịp. Với cũng ngày hôm qua ấy, em biết tim bản thân thôi rực rỡ, nỗi bi tráng hóa trăm năm khi bạn ta thân thiết với một con bạn khác. Đó là phần đa ngày ngày qua rất đỗi hồn nhiên, mộc mạc, đã biết bi ai nhưng chưa hẳn là đau.
Bạn từng tỉ tê, cầu gì chúng ta đừng lớn, cứ sinh sống mãi mẫu thuở học trò đó, do lúc ấy, ai đang đắm bản thân trong tình ái thơ mộng. Em lại ao ước trở về lúc còn bé, lúc nhà chưa xuất hiện xe máy, đi đâu ba cũng đèo em ở yên sau của chiếc xe đạp điện mua trường đoản cú hồi bắt đầu cưới. Em ngồi sau sườn lưng ôm chặt bố rồi thủ thỉ bao chuyện vui cười. Nhân loại với em lúc đó rộng hơn cánh đồng không bến bờ trước mặt, dài thêm hơn con đường làng đất đỏ cơ mà yêu thương, thân nằm trong như tấm lưng đẫm mồ hôi của ba.
Cũng từng tất cả một ngày hôm qua, em tựa vào vai tín đồ thương nhằm vẽ vời đa số chuyện sau này rồi ngại ngùng ngùng đề cập về một đám cưới. Thời gian trước cũng nghỉ ngơi lại thật lâu, lúc tình yêu chẳng còn rộn ràng như cũ, lời chia tay không nên nói do tình yêu đã bị tiêu diệt từ độ nào.
Xem thêm: Truyện Tranh Buttobi Itto (Jindo Đại Học), Buttobi Itto
Ngày ngày qua bỗng dưng sinh sống lại vị một lá thư tình loang vết mực. Bỗng dưng nhớ, hồi ấy, mình yêu nhau bởi lời ngọt ngào và lắng đọng mà chân thật, chẳng phảng phất vật hóa học hơn thua kém giả dối như bây giờ.
Ngày hôm qua, em biết quen dần với những stress và áp lực của cuộc sống vốn xô người tình này, nhằm tập trơ lì trước phần nhiều làn ranh nhưng không gục ngã. Biết thế, đề xuất tự đề cập mình, cứ đi hết hôm nay là chạm chán ngày mai. Với dẫu tròn tuyệt khuyết, vơi tốt đầy thì ngày lúc này cũng thành hôm qua, sau rồi đã ở lại.
Mỗi ngày trong ngày hôm qua sẽ thành lưu niệm đượm lưu giữ nhung của dỗi hờn yêu thương ghét. Con người ta mải miết đi tìm kiếm những ngày ngày qua ấy mà không biết rằng, lãng phí bây giờ thì ngày bây giờ sớm muộn cũng thành một ngày qua trống rỗng và vô nghĩa. Núm nên, thôi tự khắc khoải những hôm qua đi, sao cứ ngoái lại đằng sau khi tạo hóa đang sinh ra hai con mắt mình hướng tới phía trước.
Một nội dung bài viết của người sáng tác Diệu Ái.
...
Càng yêu thương ta càng thấy: gồm tình yêu thì cực nhọc mà mất tình thì quá dễ. Ngày hôm qua mới yêu thương nhau đấy, bây giờ đã mất rồi. Mất không bẩn như fan đi buôn mất không còn vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình âu sầu thì bao gồm một kẻ khác sẽ hạnh phúc. Cùng biết đâu cái thời hạn mình được yêu thì một người khác cũng đang khổ cực vô cùng. Nghĩ cầm thì thấy cuộc đời bỗng thanh thanh hơn với cũng dễ tha thứ mang đến nhau. Sống nhưng giữ mãi trong tim những hờn ân oán thì cũng nặng nề.Có bạn bỏ cuộc sống mà đi như một giấc mộng quên. Có tín đồ bỏ cuộc tình mà đi như tín đồ đãng trí. Dù sao cũng đã quên béng một địa điểm này nhằm đi về một vùng khác. Phụ đời với phụ người ngoài ra cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng thương nhớ một hình bóng tôi đã mất. Cạnh tranh mà quên nhanh, nặng nề mà xóa đi trong thâm tâm một nỗi ngậm ngùi.Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình tuy vậy hóa ra chẳng lúc nào quên được. Mượn cuộc tình này nhằm xóa cuộc tình tê chỉ là một sự vá víu cho trung ương hồn. Phần đa mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Từng một con fan vì ngại chết mà ý muốn sống. Từng một con tín đồ vì hại mất tình mà lại giữ mãi một lòng ghi nhớ nhung.Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không cất giữ đời người. Sau cuối thì tình thân không duy trì được người mình yêu...
(Trịnh Công tô - Tôi đã mơ thấy chuyến hành trình của mình)
---
BTV, MC: Vy Cầm.
KTV: Vy Cầm.
Mọi trung tâm sự, phân tách sẻ, thư từ mong mỏi gửi về Trạm giới hạn Cảm Xúc, hãy gởi về địa chỉ cửa hàng hòm thư tramdungcamxuc