← Ch.20 | Ch.22 → |
Hot!!! Pi Network đã xác định lên mainnet! Đừng bỏ qua cơ hội như bitcoin! |
Dịch: Minovan
Nghe cho tên của bạn này, nhì đầu lông mày của anh ấy nhíu chặt lại, tức bực lên tiếng, "Ngốc chết đi được còn suốt ngày xuất hiện thêm trước phương diện con, con thấy phiền quá yêu cầu bảo cô ta đi thu dọn lại biệt thự cao cấp ở ngoài thành phố rồi."
Trần Minh Mặc quan sát về phía anh, "Vì vì sao này thôi?"
Trần mộ Bạch nghĩ về nghĩ một thời điểm xem tất cả chuyện gì không giống không, "À, còn nữa, chưa hẳn Trần mộ Chiêu mới tậu một lọ hoa mới sao, bé rất thích buộc phải bảo cô ta đi tìm kiếm Trần tuyển mộ Chiêu đem lại xem thử, nào ngờ có chút chuyện vặt vì vậy cũng làm cho không xong, đi được nửa con đường còn đánh vỡ, làm tín đồ ta tức chết đi được, "
Trần Minh Mặc nhìn anh từ biên từ diễn hồi lâu, "Không còn điều gì khác khác?"
Anh cảm xúc nghi hoặc, kỳ quái nhìn về phía ông, "Còn bao gồm chuyện gì nữa? Một người con gái mà thôi, nhỏ không vạc được cô ta sao?"
Trần Minh Mặc cảm xúc những lời nói vừa rồi của Trần chiêu tập Bạch thuộc với mọi gì ông bắt gặp quả thiệt là quá vừa lòng lý, mãi một thời điểm cũng không tìm ra có sự việc gì, "Ta không tồn tại ý này, chỉ với thuận mồm hỏi thôi. Chưa phải cũng chỉ là bạn ngoài thôi sao, bé cũng không đề xuất tức giận như vậy."
Anh không kiên nhẫn mà đứng lên, "Không đề cập nữa, cứ nhắc đến là thấy bực mình, con bao gồm hẹn rồi, ba không tồn tại chuyện gì không giống thì con đi trước đây."
Ông chỉ gật gật đầu, ko nói gì nữa.
Bạn đang xem: Quân tử có cửu tư
Bước thoát khỏi văn phòng, hôm nay Trần chiêu mộ Bạch new dám thở phào một hơi, cũng không hề thấy tầm dáng tức giận như vừa rồi nữa, anh ráng sức nổi loạn như vậy, chỉ hy vọng rất có thể khiến cho phần đông chuyện dần đi vào quên lãng. Vừa nhìn thời hạn thì phạt hiện đang trễ hứa hẹn với è cổ Thốc, anh liền gấp rút đi tới vị trí đó, không ngờ hai người bọn họ đã nạp năng lượng được một thời gian rồi.
Trần chiêu tập Bạch vừa bực mình vừa không biết đề xuất nói gì, chỉ ngồi xuống, rồi nhìn chằm chằm vào tín đồ nào đó đã nhai nhồm nhoàm, trong đôi mắt anh, cô ta căn phiên bản chẳng kiểu như một bạn phụ nữ.
Trần Thốc mỉm mỉm cười giải thích, "Tam Bảo đói rồi, phải anh để cô ấy ăn trước trong những khi chờ em."
Trần tuyển mộ Bạch chú ý mấy chiếc đĩa trống đầy bàn, giật giật mắt hỏi, "Đợi em đến thanh toán hả?"
Đối với việc bới móc này của anh, è Thốc bên cạnh đó đã quá không còn xa lạ nên chỉ rót cho anh một cốc nước rồi chuyển chủ đề, "Anh mời ko được sao, đúng rồi, sao không gọi bạn đến."
Vẻ phương diện anh vẫn giá buốt lùng, nhìn tới quan sát lui, "Gọi ai? Ở đây bên cạnh em, anh, còn tồn tại một kẻ tham ăn ra, làm gì còn ai nữa?"
Cô gái ngồi cạnh bên Trần Thốc tên Tam Bảo nghe vậy cũng không hề tức giận, chỉ híp đôi mắt cười ngóng đợi.
Trần Thốc nhìn Tam Bảo, vuốt ve cô ấy, rồi thúc giục anh, "Gọi chị dâu!"
Trần chiêu mộ Bạch cùng Tam Bảo gặp nhau vài ba lần, tuy vậy chưa bao giờ gọi thẳng tên nhau, anh luôn luôn cảm thấy người con gái này lúc nào cũng tỏ ra yếu ớt đuối, ngoan ngoãn tuy vậy thực chất rất có thể chẳng được như vậy, hôm nay vẻ mặt anh tỏ ra hết sức sửng sốt, "Cái gì? Chị dâu? Anh bắt em hotline cái người tham nạp năng lượng này là chị dâu?"
Sau khi nhét vào trong mồm một miếng thức ăn, Tam Bảo phương pháp đầy mình cất lời "Cậu không nghe cốt truyện sao, trong đôi mắt của kẻ tham ăn uống chỉ có đồ ăn, mà đồ ăn viết từng cỗ ra, đó là người tốt" (*食物, : là thức ăn, ví như như viết phân ra những nét của chữ 食, sẽ được chữ 良 là chữ thiện trong fan thiện)
Trần mộ Bạch tỏ vẻ buồn nôn, cực kỳ khinh thường hỏi, "Mấy lời ngốc ngốc này là ai nói vậy?"
Tam Bảo vô cùng tốt tính trả lời, "A Ức."
Trần chiêu tập Bạch lại chú ý về phía è cổ Thốc, "A Ức là ai?"
Trần Thốc kể anh, "Tùy Ức, vợ của Tiêu Tử Uyên."
"À... Là cô ta sao..." Trần chiêu tập Bạch thay nhớ lại, fan này anh có gặp mặt qua vài lần, cũng chưa phải là thứ hạng người hiền lành gì, huống hồ còn có Tiêu Tử Tuyên chống lưng cho cô, anh nghĩ tôi cũng nên giữ lại mồm duy trì miệng để tích phúc thôi, thế nhưng nhìn thấy Tam Bảo, quả thật là quan trọng nhịn được, kéo trần Thốc, "Vợ của Tiêu Tử Tuyên cũng là người có tiếng, vị này công ty anh nghe đâu gồm quan hệ xuất sắc với cô ta, anh chắc hẳn cô ta không trả ngốc để gia công gì kia chứ?"
"Cô ấy không hẳn người mưu chước đâu!" trần Thốc nhét thực đơn vào tay anh bảo anh gọi món, "Người hay phải đi cùng em đâu?"
Trần chiêu mộ Bạch cũng không có khẩu vị, chỉ đổi sang xem, lơ đãng trả lời, "Cố Cửu bốn hả, đi ngoại thành thao tác làm việc rồi."
Trần Thốc mỉm cười, "Anh ko nói nuốm Cửu Tư, mà lại là nói đái Khang, sao em vừa nói đã nhắc đến Cố Cửu Tư, lại cho rằng anh đang nói tới cô ấy vậy?"
Trần tuyển mộ Bạch kết thúc một lát, ngước đầu lên, kỳ quặc nhìn anh, "Đùa mấy chuyện này làm những gì vậy. è Tĩnh Khang ăn uống nhiều quá bắt buộc đi thăm khám rồi, cách đây không lâu Cố Cửu tư không ở nhà, cậu ta đều nạp năng lượng phần của hai người."
Trần Thốc cũng nhớ lại rồi bật cười, "Cậu ấy vẫn như nhau hồi bé nhỏ vậy."
Trần chiêu tập Bạch đùng một phát gập thực đối kháng lại, cực kì nghiêm túc đề nghị, "Anh không đề cập thì em cũng quên đấy, hay là em ra mắt cái kẻ tham nạp năng lượng này với è Tĩnh Khang nhé, hai bạn cuồng ăn như vậy, chắc chắn rằng rất hòa hợp đôi."
Trần Thốc không cười cợt nữa, chú ý về phía anh, "Nói nữa là anh tức thật đấy!"
Trần chiêu tập Bạch lag giật nhị mắt, không thủ thỉ nữa.
Người mà vẫn đang chìm đắm trong đống món ăn ngon, căn phiên bản không nghe thấy hai người đàn họ đang nói chuyện gì, đùng một phát ngẩng đầu, "Em vẫn ăn chưa no."
Trần Thốc không thể do dự mà giựt thực đối chọi từ vào tay Trần chiêu tập Bạch gửi qua đến cô, Trần chiêu mộ Bạch ước ao ngăn cũng không chống được, "Xem thích hợp món gì thì gọi thêm."
Tam Bảo nhanh chóng hài lòng bắt đầu gọi món, mãi một thời điểm sau bắt đầu nhớ đến sự việc xấu hổ, quay qua hỏi nai lưng Thốc, "Em ăn không nhiều đúng không?"
Trần Thốc cũng vô cùng tốt bụng mà yên ủi cô, "Không nhiều, tuần này em trực đêm nhiều, ăn uống nhiều để bồi bổ."
Tam Bảo ngay nhanh chóng không phiền não nữa nhưng vui vẻ điện thoại tư vấn thêm vật dụng ăn.
Trần chiêu mộ Bạch nhìn 1 bàn bừa bộn những đĩa, vẻ phương diện không còn điều gì để nói, cũng trường đoản cú bỏ việc ngăn cản, stress lên tiếng, "Đúng thật là chưa lúc nào thấy một người thanh nữ nào rất có thể ăn những như vậy, bỏ xa è Tĩnh Khang cả vài con đường rồi cũng nên, càng không cần thiết phải nhắc đến anh hoặc em. Anh này, đôi chút tiền lương kia của anh hoàn toàn có thể nuôi được một con mãnh thú như này không."
Trần Thốc lườm anh một cái, "Anh nuôi được, em không buộc phải lo."
Trần chiêu mộ Bạch tuyệt vọng và chán nản nói một câu, "Vậy thì chỉ có thể kết luận là lương của chưng sỹ bây chừ nhiều thật."
Trần Thốc cũng không đích thực tức giận, nhìn thấy món ăn mới thứu tự được gửi lên lập tức đẩy anh, "Nhân dịp còn nóng thì nạp năng lượng đi, tí nữa nguội ăn lại cảm giác không ngon."
Trần chiêu tập Bạch quan sát anh, rồi lại chú ý bàn ăn trước mắt, "Ăn cái gì, còn có thứ để ăn à, ăn uống đĩa à?"
Hai người vừa nói được vài câu, đồ ăn mới được call lên đã biết thành Tam Bảo ăn uống gần hết, lần này thì cho đến Trần Thốc cũng không liệu có còn gì khác để biện minh, xấu hổ nhìn về phía Trần chiêu tập Bạch.
Trần chiêu mộ Bạch đỡ trán, cười tới mức không thể ngừng được, "Thôi được rồi, cách đây không lâu em cũng tham gia các tiệc rượu, một ngày dài đều ăn uống ở bên ngoài, đối với mấy món nạp năng lượng trong đơn vị hàng đã hết vị giác nữa. Em cho để chạm chán anh thôi."
Trần Thốc đối với người em này luôn nảy sinh sự nhức lòng, "Vậy mai sau em đến nhà anh đi, anh khiến cho em ăn."
Anh vốn có chuyện trong lòng nên cũng chẳng gồm tâm tình làm sao liền tự chối, "Thôi không yêu cầu đâu, dạo vừa mới đây nhiều việc, sau này nói sau."
Trước lúc rời khỏi, è Thốc mới đùng một phát nhớ ra chuyện gì đó, "Đúng rồi, em với mạnh Lai chung cục là bao gồm chuyện gì."
Trần mộ Bạch nín cười quan sát anh, "Em tưởng rằng người nào đó vốn đã không hỏi mang đến chuyện thế gian này rồi."
Trần Thốc có chút cùng bất đắc dĩ nhìn về phía anh, "Em tưởng anh mong mỏi quản lắm sao, em là em trai của anh, anh mới cân nhắc em, đừng có phi thường quá, khiến cho danh tiếng của bản thân mình trở phải tệ hại, sau đây ai dám lấy em chứ, cũng cấp thiết cả đời này một mình đúng không."
Anh nhìn Trần Thốc và Tam Bảo đang nuốm chặt mang tay nhau, mỉm cười, "Không tất cả phúc phận đấy rồi. Đi đây."
Khởi đụng xe đi được một quãng, anh lại nhìn vào dòng gương chiếu hậu, chỉ thấy è cổ Thốc cùng Tam Bảo đang ráng chặt tay nhau bước từng bước một về phía trước.
Anh mỉm cười, chiếc xe rất cấp tốc sau đó, hòa vào trong dòng xe tấp nập ăn năn hả.
Cũng vào vào đêm hôm đó, núm Cửu Tư đột nhiên nhận được điện thoại thông minh của trằn Minh Mặc, sau thời điểm ông giao ngừng việc, thảng hoặc có khi nào cô lại dữ thế chủ động hỏi, "Lão Trần, tôi đã rất rất lâu không nhận ra tin tức của tía mình nữa."
"Là ta bắt lũ họ không được nói đến cô, miễn mang đến cô phân tâm, đợi cho đến khi cô kết thúc xong việc ta giao phó, ắt sẽ sở hữu được thể chạm chán được cha mình."
Nói xong, ông liền húi điện thoại.
Xem thêm: Hướng Dẫn Các Cách Chuyển Tiền Bằng Internet Banking Vietcombank
Cô vốn ko hề lo ngại đến sức khỏe của cha mình. Điều cô lo đó là không biết ba mình còn sinh sống hay vẫn chết. Trường hợp như trần Minh Mặc ao ước vứt vứt đi quân bài này, nhất định ông ta đã đầu tư từ trước, cô không còn công dụng thì đương nhiên cũng trở thành không quan trọng phải giữ tía cô lại nữa, bước trước tiên của trần Minh mang chỉ sợ hãi là đã ra tay với tía cô mà thôi.
Cô thở dài một hơi, hi vọng sự tuyển lựa lần này của cô là đúng.
Sáng mau chóng ngày hôm sau, vắt Cửu tư đứng tại 1 bên mặt đường trước cửa ngõ biệt thự, đợi một thời điểm liền nhận thấy một dòng xe đang đi tới từ đằng xa.
Sau lúc xe giới hạn lại, liền nhìn thấy Thư Họa cách từ trên xe xuống, ở khu vực này nhìn thấy cô ta, nạm Cửu tứ lại không hề có một chút bất thần nào cả.
Thư Họa mỉm cười tiến lại gần, "Em đã điện thoại tư vấn điện cho bác Trần, hỏi mang đến chị thì bác ấy bảo chị đã ở đây, dạo gần đây em cũng không tồn tại việc gì bắt buộc đến đây thăm chị."
Cố Cửu tư cũng mỉm cười, "Tôi biết, Lão trần đã điện thoại tư vấn điện thông báo rồi, tôi vẫn đang chờ cô."
Lúc này cô bắt đầu nhìn thấy còn tồn tại một người bầy ông nữa cách từ trên xe xuống.
Thư Họa vui lòng chạy qua địa điểm người đàn ông đó rồi nỗ lực chặt lấy cánh tay anh ta, vẻ mặt cực kì kiêu ngạo mà lại giới thiệu, "Đây là cậu út của em, cậu ấy qua phía trên bàn việc làm nạp năng lượng nên thuận đường đưa em qua, liệu có phải là nhìn vô cùng trẻ rất đẹp trai không? Cậu ấy tên là Đoàn Cảnh Hi, chị tất cả nghe kể đến không?"
Cô quan sát người bọn ông trước mặt, vẻ phương diện anh tuấn, ánh mặt trầm tĩnh, mang đến tuổi tứ tuần nhưng tầm dáng lại được quan tâm rất tốt, nhìn thật cẩn thận mới chú ý ra đông đảo nếp nhăn trung tâm hai đầu lông mày, ngoại trừ cái kia ra thì nhìn bề ngoài chỉ tương đương một fan mới hơn cha mươi tuổi nhưng mà thôi.
Đoàn Cảnh Hi, là bạn thừa kế của Đoàn gia, là người được xem trọng nhất của bộ ngoại giao. Năng lực nghề nghiệp cực kỳ giỏi, cốt cách, khí phách chế tạo ra thành một khí khái riêng biệt, chính vì họ Đoàn, quê cũ lại vốn sinh sống Đại Lý Vân Nam, cộng thêm với sự phổ biến của tiểu thuyết Kim Dung thời đó, thế cho nên mọi fan đều gọi anh là Đoàn vương gia. Tín đồ như vậy sao cô lại trước đó chưa từng nghe mang lại được chứ?
Cô mỉm mỉm cười rồi gật đầu, "Vương gia, nghe danh vẫn lâu."
Đoàn Cảnh Hi cũng mỉm cười rồi gật nhẹ đầu, "Cô cố gắng khách sáo rồi."
Cô nghiêng fan mời bọn họ vào trong, "Vào trong ngồi đi."
Đoàn Cảnh Hi cũng khá biết ý nhưng gật dịu đầu, bước vào trước.
Cô với Thư Họa đi đằng sau, Thư Họa có tác dụng như vô cùng thân thiết mà bao bọc lấy cánh tay cô, vừa đi vừa hỏi, "Nói thiệt nhé, rối cuộc là chị đắc tội gì với Trần chiêu mộ Bạch vậy? phần nhiều mọi bạn đều biết chị bị anh ấy mắng thê thảm đến tầm nào."
Cô cũng khá mẫn cảm quan sát ra được cách biểu hiện của Thư Họa với cô lần này khác tương đối nhiều so với lần trước, giống như có một ít ý khiêu khích. Cô giới hạn lại, ngước đầu quan sát về phía Thư Họa rồi mỉm cười, để cho Thư Họa đùng một phát cảm thấy ngượng ngùng.
Đoàn Cảnh Hi cũng ngừng lại, rất nhanh liếc mắt nhìn Cố Cửu tứ mà không còn lại dấu dấu gì, người con gái này quá xuất sắc nhìn thấu lòng người, một chút ít chuyện nhỏ nhặt này mà cô ấy nhìn qua vài lần đã rất có thể hiểu rõ, nhưng mà lại không nhẫn tâm vạch trần. Còn nếu không vạch trần, thì vẫn đã còn con đường sống để quay về, đạo lý này sẽ không phải ai cũng có thể phát âm được, đọc được cũng chưa chắc có thể làm được, Thư Họa trước đôi mắt cô đúng là quá dễ để nhìn thấu. Cô rõ Thư Họa sẽ khiêu khích mình, cơ mà lại ko nói ra, trong lòng chắc hẳn chỉ cảm thấy bi lụy cười nhưng thôi.
Thế nhưng có những khi thông minh thừa cũng là 1 chuyện đáng buồn. Cô nhìn thấy rõ được sự trả dối cùng phù phiếm của trái đất này, có lẽ chẳng bao gồm gì hoàn toàn có thể làm cô rung cồn được nữa,