Theothống kê không chính thức, ở thành phố hồ chí minh có hàng ngàn trẻ em hành nghề buôn bán vé số. Phần đông các em mang đến từ những tỉnh khu vực miền trung và miền tây nam bộ, gia đình nghèo khó. Mặc dù các em đều có chung mơ ước là được mang đến trường đi học, nhưng yếu tố hoàn cảnh sống cấm đoán phép…
Ngô Quốc Thống (học sinh lớp 5 Trường đái học hàng đầu Hòa Phú, H.Tây Hòa, Phú Yên)luôn ao ước được cho trường như bao anh em cùng trang lứa. Nhưng cuộc sống đời thường khó khăn buộc em phải ngày ngày cùng người mẹ rảo cách trên những tuyến đường Sài Gòn, cung cấp từng tờ vé số để kiếm sống. Con đường đến trường của em còn xa cách vợi…
giữa trưa hè nắng và nóng gắt, hai chị em con chiến hạ lê những cách mệt nhọc trên tuyến đường Trần Quốc Thảo (quận 3), xấp vé số trên tay hứng hầu như giọt mồ hôi từ trán rơi xuống. Ngày nào thì cũng vậy, hai bà bầu con bắt buộc cuốc bộ cả hơn chục cây số để mưu sinh.
Bạn đang xem: Trẻ em bán vé số
Haimẹ con chị Thuận – nhỏ nhắn Chiến mưu sinh trê tuyến phố với xấp vé số bên trên tay
Ởtuổi 11, hầu hết đồng đội cùng trang lứa hầu hết được mang lại trường. Tuy vậy Thống với một vài ba người bạn cùng lứa đề xuất xa quê công ty Phú Yên, cùng phụ huynh trôi dạt vào thành phố sài gòn kiếm sống bằng nghề cung cấp vé số - mẫu nghề phổ biến của nhiều người Phú yên tha hương ước thực.
Quan liền kề cậu bé, không khó để nhận biết một điều, rằng cứ hễ thấy hầu như đứa trẻ tới trường về, tung tăng trên đường hay ngoan ngoãn ngồi sau xe pháo mẹ, cha, cậu nhỏ xíu đều nhìn với sự thèm thuồng lộ rõ vào ánh mắt. Có lẽ do cuộc sống thường ngày kham khổ đào luyện từ nhỏ nên new 11 tuổi, cậu bé bỏng đã có ánh nhìn rắn rỏi và cam chịu như tín đồ lớn. Vì vậy mà lại khi mời khách sở hữu vé số, khắp cơ thể móc bóp ra cài đặt hay tín đồ xua tay tự chối, em hồ hết cười.
Cậu kể rằng, mới thời gian trước em còn được đi học, nhưng vì chưng dịch bệnh, phần ngôi trường phải ngừng hoạt động dài ngày, phần mẹ cậu đề nghị nghỉ phân phối 1 tháng, mái ấm gia đình túng quẫn, yêu cầu sau lần “nghỉ dịch”, cậu theo bà mẹ vào thành phố sài thành kiếm sống cho tới tận bây giờ. “Đây là lần sản phẩm công nghệ 6 nhỏ vô thành phố sài gòn bán vé số thuộc mẹ. Phần lớn lần trước chỉ vô khi nghỉ hè, nhưng lại lần này chưa biết đến bao giờ mới quay trở lại quê để tới trường lại. Do mình mẹ bán không đủ sống, con phải phụ góp thôi”, em cho biết.
Xem thêm: Top 10 Trang Web Chat Với Người Lạ Trên Điện Thoại Và Website
thuộc “lộ trình” với Thống làNguyễn Đình Phú (13tuổi,học sinh lớp 7 Trường thcs Trường Chinh, H.Đông Hòa, Phú Yên), và cậu “em út” Hồng Thanh Thuận, bắt đầu 7 tuổi, quê ở thị xã Kế Sách, Sóc Trăng.
Thuận có gương mặt sáng sủa, giọng nói còn non nớt, cơ mà đã gồm “thâm niên” hai năm trong nghề. Hằng ngày, bé nhỏ lẽo đẽo theo bà bầu cuốc bộ khoảng 15-20km, khoác trời nắng xuất xắc mưa, rong ruổi trên những con phố khu vực quận 1, quận 3 nhằm kiếm từng đồng bội nghĩa thấm đẫm mồ hôi. Chị Thạch Thảo Chiến, chị em Thuận, cho thấy gia đình cực quá, nhị vợ chồng bám trụ ở thành phố này đang 5 năm. ông xã chạy xe cộ ôm, còn chị thìngay từ đầu đã gắn thêm bó vớinghề chào bán vé số. "Từkhicó béThuận đi chào bán cùngthìđỡ hẳn, fan ta thấy thương nên mua nhiều, bán tốt gấp đôiso với trước. Nhưng nhiều khi thấy con đi nhiều căng thẳng thương lắm. Tính hai người mẹ con ráng phân phối thêm thời hạn nữa rồi gửi bé về quê mang lại đi học, hoặc tìm nơi học miễn tổn phí ở sài Gòn, chứ chẳng lẽ suốt đời bươn chải đi cung cấp vé số như mẹ, tương lai vẫn ra sao", chị Chiến trọng điểm sự.
Tạm gác lại giấc mơ được đi học, nhiều trẻ em phải rong ruổi bên trên những con đường bán vé số mưu sinh
trần Tấn Khôi,9tuổi, quê huyệnLong Phú, Sóc Trăng,mới 9 tuổi tuy nhiên đã 4năm đibán vé số. Hồinhỏ thì bà mẹ bồng theo, hoặc dắt tay đi bán, dẫu vậy lên 7 tuổi thì cậu đã hoàn toàn có thể “độc lập tác chiến”, từng ngày bán trên dưới 100 tờ, góp vào “ngân sách gia đình” 3-4 triệu đồng/tháng. Khôi nói rằng, em rất muốn được đi học, nhưng một phần vì cha mẹ không tất cả tiền để đóng học phí, thiết lập sách vở, phần nữa, em lo là giả dụ mình nghỉ phân phối vé số để đi học thì phần “thu nhập” mà lại em đem đến cho cha mẹ hằng tháng sẽ ảnh hưởng thiếu hụt, gia đình đã bí thiếu càng trở bắt buộc kiệt quệ hơn. Suy nghĩ vậy, đề xuất trước giờ đồng hồ em không hề dám hé răng nói với phụ huynh về mơ ước nhỏ tuổi bé của mình.
sáng sủa sớm, đầy đủ cậu bé ấy sẽ bước ra khỏi phòng trọ eo hẹp để rong ruổi trên những nhỏ đường thành phố sài gòn hoa lệ. Mãi đến buổi tối mịt, lúc nhiều mái ấm gia đình đã chuẩn bị đi ngủ, những em bắt đầu trở về nhà. Đói, mệt, nhưng phần nhiều cậu nhỏ nhắn ấy vẫn cảm thấy ấm lòng khi gồm khoản tiền nho bé dại mang về cho thân phụ mẹ, nhờ này mà bữa ăn gia đình không đến nỗi thiếu cơm, nhạt muối…
Vớicác em, điều mong ước thiết thực độc nhất vô nhị là ngày nào cũng bán được không ít vé số. Còn gần như ước mơ không giống đành tạm gác lại phía sau…