Bạn đang xem: Phép lạ của đức mẹ la vang
Bước xuống mấy bậc thềm ông gặp mặt ngay cha Luận đang cách vào. Thân phụ Cao Văn Luận cùng quê tiệm với phụ vương tôi, Ngài rất thân cận và yêu thương yêu mái ấm gia đình tôi. Một trong những mong mỏi của Ngài là được thấy gia đình tôi theo Ðạo.Tuy hết sức kính cùng quý mến phụ thân nhưng điều đó với ba chị em tôi là một trở hổ hang lớn, quan yếu nào triển khai được. Cả hai bên nội ngoại tôi không có ai có Ðạo. Người mẹ tôi đôi khi lại là 1 Phật Tử. Bà sẽ quy y, pháp danh Nguyên Khai. Bà cũng đã từng xây chùa cho làng ngoại tôi tại Huế. Mẹ tôi là một trong người lũ bà bao gồm học. Như đa phần những bà mẹ nước ta khác rất thánh thiện và nhẫn nhục. Cả cuộc đời hy sinh cho hạnh phúc của ông chồng con, dẫu vậy trong vụ việc tín ngưỡng thì lại cực kỳ cương quyết, không thể nào lay đưa được. Ba tôi biết vậy nên ông khôn cùng tôn trọng chị em tôi dù rằng ông hết sức kính mến thân phụ Luận.
Cha Luận gặp gỡ ba tôi, Ngài bắt tay rất vui vẻ, Ngài đưa cho ba tôi một tấm ảnh và bảo: “Tôi mới đi kiệu quanh đó Lavang về. Tôi kính cho ông một tấm hình ảnh của mẹ Lavang. Ðức bà bầu đã làm nhiều phép lạ và rất thiêng thiêng. Ông hãy giữ rước mà cầu nguyện.”Ba tôi mỉm cười cười, nói cám ơn cha, rồi thuận tay ông nhét tấm ảnh vào túi trong của mẫu áo da. “Con đề nghị đi ngay thân phụ à, mọi tín đồ đang đợi con ở xung quanh kia.” Vừa nói tía tôi vừa xin chào từ giã cha rồi ra xe.
Tôi quan sát theo mẫu xe chở cha tôi tắt hơi dần, tắt thở dần sau màn mưa dày đặc…Buổi chiều trong những khi người nhà chuẩn bị bữa cơm, chúng tôi ngồi nghe người mẹ kể chuyện. Bà bầu đang kể một đoạn trong mẩu truyện “những kẻ khốn cùng” (les misérables) của văn hào Victor Hugo thì shop chúng tôi nhận được hung tin. Cái xe chở ba tôi và bốn người nữa đã trở nên lật tại mong Giồng Quảng Trị cùng chìm xuống sông. Tất cả đều tử nạn. Dịch viện cung cấp tin và yêu thương cầu gia đình ra ngay hiện nay trường để nhấn xác đồng thời nhằm tẩm liệm trên chỗ đến thân nhân… Trước phát triển thành cố bất ngờ đó, bà bầu tôi như bạn bị sét đánh. Bà run rẩy rững sờ bao bọc lấy tôi. Làm sao tôi tất cả thể biểu đạt hết nỗi gian khổ trong lòng mẹ lúc ấy… (giờ đây sau biết bao lần tận mắt chứng kiến những phân tách ly, tử biệt, tôi mới ngậm ngùi thấm thía được niềm gian khổ của hầu hết nỗi đợi chờ tuyệt vọng), chỉ biết là đã thấy mẹ dầm dề nước mắt cùng cả shop chúng tôi nữa…
Ngoài kia mẫu lệ của khu đất trời vẫn hững hờ rơi… mẹ tôi và chị em tôi theo dòng xe của cơ sở y tế ra Quảng Trị dấn xác cha. Ðến nơi, tại một trạm gác nhỏ nằm cuối chân cầu, xác của tía vị bác bỏ sĩ và nhân viên bệnh viện đã làm được vớt lên. Còn thi thể của bố tôi thì chưa tìm thấy. Fan ta chưa vớt được tía tôi nhưng rất nhiều người xác minh là ông cũng cùng một vài phận với những người đã tử nạn; duy nhất là ông đã chìm sâu dưới lòng nước quá lâu. Bà bầu tôi khía cạnh mày bạc tình nhược tái xanh, mắt đỏ hoe vày khóc, đứng ở 1 góc phòng hóng đợi…Thân nhân của các nạn nhân các đã tới, giờ đồng hồ kêu gào khóc nhắc nghe cực kỳ não lòng. Tôi vừa ai oán vừa sợ, mơ hồ cảm thấy một khúc quanh co nào kia thật nghiêm ngặt đang chờ đón gia đình tôi.Em tôi vị còn nhỏ, chắc rằng chưa phát âm lắm, nép trong lòng mẹ ngơ ngác chú ý quanh: “Ba đâu, bố đâu mẹ!” mẹ tôi còn chưa kịp dỗ dành riêng em thì bỗng có tiếng bạn la lớn: “Ðây rồi, vớt được xác sau cuối rồi!”
Là ba đó, chị em tôi chạy nhào tới. Nên rồi, tín đồ ta đã khiêng bố tôi vào, đặt ba tôi ở trên cái băng ca. Lại sở hữu tiếng fan la lên: “Trời ơi! Ông ta trong khi chưa chết. Còn thở. Tương đối thở yếu ớt lắm. Làm cho hô hấp nhân tạo ngay đi!”
Và ba tôi trái còn sinh sống thật! mẹ tôi quỳ xuống lạy trời lạy đất. Cám ơn Trời Phật đã cứu vớt sống cha tôi. Nước đôi mắt một lần tiếp nữa tuôn dầm dề trên má mẹ, dẫu vậy lần này là hầu hết giòng nước mắt niềm hạnh phúc không ngờ…
Chúng tôi quỳ chung quanh loại băng ca nơi cha tôi đang nằm. Ba tôi thức giấc lại hẳn. Ông nói bằng một tiếng nói thật yếu đuối ớt, câu nói thứ nhất mà tôi không bao giờ quên được: “Hãy xin phụ thân rửa tội, rửa tội cho tất cả nhà, Ðức chị em Lavang đã cứu vãn ba.”
Nói ngừng ông đưa tay vào trong biu áo da lục lọi kiếm tìm, và kế tiếp ông rút ra tấm ảnh Ðức mẹ Lavang. Tấm tượng hình ảnh mà phụ vương Luận đã mang đến ông trước chuyến du ngoạn định mệnh. Tấm hình ảnh đã ướt sũng cùng đậm màu bởi vì thấm nước, nhưng hình Ðức bà bầu với loại áo choàng xanh vẫn tồn tại in rõ nét.Ba tôi nói tiếp: “Ðây thiết yếu Bà này đã cứu vãn ba, Bà đang lôi ba, lúc ấy đang mắc kẹt trong xe, ra khỏi cửa xe. Bà đẩy tía nổi lên mặt nước và nói Ta là Ðức người mẹ Lavang, Ta đến cứu con.”
Tôi thốt nhiên nghĩ lại, ví như ngày hôm đó tía tôi không hối hả ra đi, và gồm thời giờ để tiếp chuyện với phụ vương Luận. Chắc hẳn rằng bức tượng ảnh Ðức bà mẹ Lavang đã bị quên trong một chống kéo nào đó cùng rất sự lạnh nhạt của ba bà mẹ tôi.Sau biến cố đó, mái ấm gia đình tôi gồm ba mẹ và 7 cả nhà em vẫn rửa tội trong sự từ bỏ nguyện hết sức hoan hỷ của bà mẹ tôi. Bố vị linh mục thân thương của gia đình tôi, thân phụ Cao Văn Luận, thân phụ Ngô Văn Trọng hiện giờ là phụ thân Chánh Xứ chúng ta đạo Phanxicô, hay có cách gọi khác là Nhà Thờ bên nước, địa điểm mà mái ấm gia đình tôi cư ngụ, và phụ vương Vũ Minh Nghiễm, chiếc Chúa cứu giúp Thế, fan đã dày công dạy giáo lý cho việc đó tôi. Cả cha vị linh mục này đã dâng thánh lễ cùng ban phép rửa tội cho chúng tôi.Theo nhu cầu của bố tôi, để cảm tạ ơn thánh của Ðức Mẹ, lễ cọ tội được tổ chức tại Thánh Ðường Ðức mẹ Lavang Quảng Trị. Bà bầu tôi vô cùng sung sướng hân hoan, và tin tưởng lần chuỗi mân côi cảm tạ ơn Ðức mẹ mỗi ngày. Cho đến ngày nhắm đôi mắt bà là một trong những tín đồ dùng sốt sắng, sùng kính Ðức mẹ tuyệt đối. Ðây là rất nhiều hình hình ảnh cuối đời của bà bầu tôi.
Xem thêm: Soi Kèo Bóng Đá Đức Hôm Nay, Nhận Định Bóng Đá Đức Hôm Nay
Tôi còn nhớ rõ sau thời gian mái ấm gia đình chịu phép rửa tội. Bà bầu tôi đã chịu đựng đựng nhiều lời ra tiếng vào của mình hàng và những người dân quen biết. Họ mang lại rằng mái ấm gia đình tôi theo đạo là để mưu cầu cho một quyền hạn nào đó. Về phần cửa hàng chúng tôi khi đến trường cũng nghe rất nhiều lời đàm tiếu của doanh nghiệp bè. Từng lần than vãn với chị em thì mẹ lại khuyên răn chúng tôi: “Ba là rường cột và là mối cung cấp sống của gia đình chúng ta. Chính vì thế dầu tất cả chịu từng nào thử thách, trở ngại cũng phải đồng ý để lạy tạ ân sủng đó. Tình yêu luôn luôn gồm cái giá đề xuất trả, và dòng giá đó tất cả nghĩa gì đâu với ân đức mà Ðức chị em đã ban cho gia đình chúng ta.”
Mẹ tôi nói đúng, ơn lạ mà bà bầu Lavang vẫn ban là 1 biến cố to trong đời sống trung tâm linh của gia đình, cũng là một biến nỗ lực trong lịch sử hào hùng gia tộc. Cha tôi năm nay đã sát 90. Ông vẫn tồn tại kính tấm tượng ảnh năm xưa đã cứu giúp ông bên trên bàn thờ. Tấm ảnh Ðức Mẹ thời nay đã mờ nhạt theo thời gian, nhưng hằng ngày ông hầu như đọc kinh lần hạt bái tạ Ðức Mẹ.
Câu chuyện mầu nhiệm này vẫn được chúng tôi thường xuyên nói lại cho con cháu nghe, như là 1 câu chuyện thần thoại nhưng bao gồm thật. Xẩy mang đến từ trong những phép lạ của Ðức bà mẹ Lavang đối với gia đình tôi nói riêng và nhiều gia đình khác nói chung.
Ngày đại lễ hôm nay trời cũng mưa. Tôi lái xe trong trận mưa như loại trừ nước, Lòng hạnh phúc vô cùng do tôi được gồm Chúa. Tất cả ánh sáng niềm tin của Ngài chiếu rọi trung ương hồn tôi. Gồm Tình Yêu mênh mông rộng mở của Ðức Mẹ đang đi tới với gia đình tôi từ bỏ thuở tôi new lên mười…Tôi lắng nghe hầu như lời huấn tự của Ðức Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Thuận. Bằng giọng nói rõ ràng trầm ấm, Ngài nói lại lịch sử dân tộc Giáo Hội Công Giáo nước ta từ đa số ngày đầu tiên. Qua biết từng nào thăng trầm buồn bã có máu, tất cả nước mắt và ngày này đã được hào hứng với 117 Vị Thánh Tử Ðạo. Gia đình ngài cũng đã theo Chúa từ thời điểm cách đây 300 năm, với những thử thách cùng nhiều ân sủng của Chúa, của Ðức Mẹ, nhất là Mẹ Lavang. Ngài cũng nói lại đa số phép lạ nhưng mà Ðức mẹ đã ban, trong số ấy có phép lạ chữa lành bệnh cho thân phụ cố Trọng, phụ thân Linh hướng của gia đình tôi.Tôi tự cảm thấy gia đình mình may mắn, đang được hưởng một ân sủng quá đặc biệt đến từ Tình Yêu mênh mông không bến bờ của Ðức Mẹ.
Trong cái không khí lạnh của mùa Ðông, lòng tôi tự nhiên ấm cúng. Tôi thấy tâm hồn như nở hoa. Ðóa hoa thân thương trong vườn cửa hoa tỏa nắng rực rỡ của niềm Tin. Tôi hy vọng sẽ trường thọ là đóa hoa đầy hương sắc, không bao giờ héo rũ úa tàn. Tôi âm thầm cám ơn Chúa, cám ơn Mẹ, cúi đầu để bịt dấu mẫu lệ xúc cảm đang âm thầm rơi. Chiếc lệ của hơn tứ mươi năm trước tính từ lúc khi mái ấm gia đình tôi được ơn lạ của Ðức bà mẹ Lavang, trải qua biết bao sóng gió bể dâu… có lúc đã dừng đọng, có những lúc tưởng chừng bị lãng quên, lúc này lại từng giọt tung dài… đầy đủ giọt lệ vui mừng. Những giọt lệ bồi hồi nhắc nhở tôi sự sung sướng được nương náu vào Tình Yêu cùng Ân Sủng của Chúa, của mẹ Maria.California, Chúa Nhật ngày 22 tháng 2 năm 1998