Một tay nuốm menu, một tay xoa đầu Diệu Nhi, từ chiêu mộ Hàn nghiêng menu về phía cô: "Em lựa chọn món em muốn nạp năng lượng đi." Diệu Nhi liếc qua album, toàn là các cái tên không còn xa lạ khi còn nhỏ dại cô vẫn ăn, trải sang một đời, những món nạp năng lượng đó nghĩ lại vẫn thiệt xa xỉ.
Bạn đang xem: Bảo bối, anh hối hận rồi
Nỗ lực menu mộ Hàn gửi một lúc, Diệu Nhi nhắm mắt chọn đại một món rau, bởi cô thấy trên thực đối chọi này, món tốt nhất chính là món này, cô vẫn nghĩ lỡ như Từ mộ Hàn thay đổi ý, nhìn anh ta vậy, đâu chắn chắn anh ta không còn hận ý cùng với cô, anh ta nhưng mà bắt cô trả chi phí thì hoạ may tiền vào túi cô gom lại vẫn đủ trả tiền món rau. Từ chiêu mộ Hàn dấn lại thực solo trên tay Diệu Nhi, liếc nhìn món rau xanh khẽ nhíu mày: "Sao lại không chọn lựa thêm những món khác, một món rau củ em ăn no không? Rau này còn có vẻ không được ngon đâu." Diệu Nhi nghe kết thúc vội phủ nhận liên tục: "Không, không đâu, tôi hạn chế ăn lắm, một món là đầy đủ rồi." chiêu tập Hàn chú ý cô một lúc, rồi hotline phục vụ, hắn gọi thêm một cơ hội rồi bắt đầu đưa menu, người giao hàng cúi chào rời đi. khoảng 15 phút sau, lần lượt các món được bưng lên, Diệu Nhi suýt kêu lên dẫu vậy kìm lại được. Trời ạ, nhiều vì vậy 10 người nạp năng lượng chưa nổi huống bỏ ra chỉ hai người. Không những vậy còn toàn hầu hết món đắt tiền, nếu lỡ như... Lỡ như hắn bỏ cô lại, thì đụn này cô bao gồm làm công ở đây 5 năm nữa cũng ko trả hết! Diệu Nhi khẽ liếc sinh hoạt xa xa mặt góc mặt kia tất cả đĩa rau củ xanh mà cô đã gọi lúc nãy, đĩa rau sinh hoạt cũng không xa lắm, phía mặt tay trái của cô, Diệu Nhi khẽ khàng kéo cái dĩa lại phía mình. Tuy hành động của Diệu Nhi vô cùng khẽ nhưng kể từ Mộ Hàn cũng nhận ra được hành động của cô, không nhẽ cô nàng này nghĩ chỉ gọi và ăn một đĩa rau củ thì vẫn chỉ bắt trả chi phí đĩa rau đó chứ? Diệu Nhi, sao em lại không còn tin lời anh cho vậy? bên trên mặt chiêu tập Hàn khẽ tồn tại một tia mất mát mà lại rất chóng vánh đã thay đổi mất, hắn cụ đũa, gắp vào chén Diệu Nhi rất nhiều món mà hắn thấy ngon: " tuy thế món này đều rất ngon, em hãy nạp năng lượng thử xem" tiếp nối là khoảng thời gian tĩnh mịch ăn cơm, Diệu Nhi suy nghĩ nên ăn nhanh rồi chuồn, cô gắp thêm mấy miếng rau xanh rồi buông đũa:" Tôi nạp năng lượng no rồi, anh cứ rảnh rỗi ăn, tôi xin phép về trước nhé." Nói ngừng đã đứng lên tính chạy, cơ mà vừa đi được vài ba bước, eo cô đã trở nên níu lại bởi 1 bàn tay táo tợn mẽ, Từ tuyển mộ Hàn, ôm eo Diệu Nhi đặt cô lên đùi mình, hai người cứ ngồi như vậy một lúc, Từ chiêu tập Hàn ôm thân thể mềm mịn trong lòng, hít mừi hương mềm mại bên trên tóc cô "Sao lại không nạp năng lượng nữa? Món ăn chưa phù hợp khẩu vị em sao?" bất thần bị kéo lại, còn bị nghiền vào lòng bạn ta, Diệu Nhi không kịp làm phản ứng, bị tiếng nói của Từ chiêu mộ Hàn phá vỡ:" không có, không tồn tại tôi thật sự là đã khôn cùng no rồi!" sau khoản thời gian được cứu trên vách núi, gồm một khoảng thời hạn Diệu Nhi bị trầm cảm, căn bệnh thì đã ra khỏi được phần nào, nhưng mà nó nhằm lại mang lại Diệu Nhi khả năng giao tiếp không lưu giữ loát cùng còn hội chứng biếng ăn uống này, nạp năng lượng một ít thôi cũng thấy vô cùng no rồi.Sau khi tìm được Diệu Nhi, anh và tuyển mộ Hiên cũng đã điều tra thông tin về cô, thấu hiểu cô bị như vậy, nhưng mà lúc này, ôm cô vào lòng, anh bắt đầu biết cô nhỏ thế nào, dòng eo nhỏ dại này anh tưởng chừng như chỉ nuốm bóp một cái là nó sẽ tan ra.Xem thêm: Các Câu Nói Ngôn Tình - 999+ Những Câu Nói Hay Ngôn Tình Đậm Chất Soái Ca
Chứng biếng ăn có thể chữa, điều đầu tiên là anh tuyệt nhất định yêu cầu sửa cho cô tức thì từ bây giờ. Thấy Diệu Nhi đã thẫn thờ trong lòng có ý muốn chạy trốn, bàn tay siết eo cô của Từ mộ Hàn càng mạnh bạo hơn, Từ chiêu mộ Hàn giữ cô ngồi lại ngay ngắn trên đùi mình, tay sót lại cầm đũa ban đầu gắp thức lấn vào chén, sau đó hắn cầm chén bát súp gà ở kề bên lên, nhất quyết đút mang đến Diệu Nhi ăn, Diệu Nhi bị ôm chặt vậy, hồn bay lên mây, bắt buộc lúc phân biệt thì đã trở nên động nạp năng lượng hết nửa bát súp gà, cô bắt đầu thấy bụng hơi căng, nhìn thấy thì súp rất ngấy, nên những lúc thìa súp tiếp theo đến mặt miệng, cô đã xoay đầu đi. Diệu Hàn biết cô không ăn được nữa, cũng ko đút tiếp, mà gửi sang món khác, nạp năng lượng gắp món sườn cay, mang đến bên mồm cô:" Ngoan, món này khá cay ăn rất ngon." Diệu Nhi tuy kén ăn, nhưng khẩu vị của cô lại có phần ngon hơn khi ăn các món cay, hít được mùi thơm từ miếng thịt, miệng Diệu Nhi ko tự công ty được há ra, thiệt ngon, miếng thịt mềm ngọt, xen lẫn vị cay thơm của sa tế, Từ mộ Hàn cứ vậy vẫn đút cho Diệu Nhi thêm vài ba miếng thịt với ít rau. Đến lúc này, thiệt sự Diệu Nhi đã hết sức no, anh bắt đầu buông đũa, thay khăn giấy lau không bẩn miệng dính mỡ của Diệu Nhi, đút cho cô một số lượng nước trà bắt đầu buông cô xuống ghế bên cạnh, nạp năng lượng phần của mình.P/s: Đã thi xong hôm qua, yêu cầu tớ sẽ post chương mới đây, về tối qua tớ có nhận được lời nhắn của một bạn, thật sự rất muốn rep cảm ơn bạn ấy ngay tức khắc ngay, nhưng sau khi viết ngừng nhưng vấn đề cần nói thì wattpad báo tớ phải xác nhận lại gmail new gửi được he he. Yêu cầu tớ sẽ lên phía trên viết lời cảm ơn cậu ấy ngay, mong cậu hiểu được, vô cùng cảm ơn cậu, cùng tất nhiên chúng ta đã ham mê và chờ đợi truyện của tôi lâu như vậy. Tớ cảm thấy tất cả lỗi lắm, đề nghị chả mong những cậu tha thứ, chỉ còn cố ráng viết thêm các chương mới cho các cậu. Khi viết truyện cơ mà đọc được mọi lời cổ vũ như vậy, cảm thấy rất nóng áp, rất có động lực, cảm ơn các cậu, đã chờ tớ sẽ nhắn tin cổ vũ và dấn xét về chuyện. Mong những cậu có thời gian đọc truyện vui vẻ.